Ánh đèn neon mờ ảo chiếu xuống những tường gạch xám xịt, không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân vọng lại từ những hành lang dài hun hút. Cảm giác lạc lõng giữa không gian im ắng khiến bạn không thể không cảm thấy một cơn rùng mình. Đó chính là cảm giác của một văn phòng bỏ hoang, nơi mà thời gian như ngừng lại từ những năm 80, nơi mà hiện đại không thể chạm đến.
Trên từng góc tường, những tấm vải nhung màu xám bạc đã phai nhạt, như chứng nhân của một thời kỳ đã qua. Những chiếc bàn làm việc cũ kỹ, với các máy tính CRT lớn, từng là công cụ làm việc của bao con người, giờ đây chỉ còn là đồ vật vô hồn, phủ đầy bụi. Không khí trong văn phòng như bị đóng băng, mang một mùi ẩm mốc, hòa quyện cùng hơi lạnh của những chiếc quạt điện cũ không bao giờ được bật nữa.
Đi qua từng phòng làm việc, bạn có thể cảm nhận được sự cô đơn trĩu nặng, những ghế xoay bị hỏng, những máy fax vứt xó không ai đụng đến. Cửa sổ luôn được đóng chặt, để không gian bên ngoài dường như biến mất. Chỉ còn những bức tường lạnh lẽo, với những dấu vết của một quá khứ đã bị lãng quên.
Có những lúc, bạn tự hỏi liệu mình có đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng vô tận. Mọi thứ dường như không thay đổi, không có gì mới mẻ. Màu vàng ngà của bóng đèn tuýp dài nhấp nháy, phản chiếu lên những bức tường bẩn thỉu, làm tăng thêm cảm giác ngột ngạt. Các căn phòng không có cửa sổ, những bóng tối dài cứ luồn lách vào từng ngóc ngách, khiến cho không gian càng trở nên u ám và đáng sợ hơn bao giờ hết.
Điều kỳ lạ là bạn cảm nhận được sự sống trong từng tiếng động nhỏ. Tiếng động của một cánh cửa kêu cót két, tiếng bước chân của ai đó không nhìn thấy, đôi khi là những tiếng cười khúc khích xa vắng, như thể có ai đó vẫn còn ở lại trong những căn phòng ấy, dù bạn chắc chắn mình là người duy nhất trong tòa nhà.
Chính cái sự im lặng đầy ám ảnh ấy mới chính là nỗi sợ hãi lớn nhất. Không có sự sống, không có âm thanh, chỉ còn lại những ký ức cũ kỹ và những dấu vết của những người đã từng ngồi làm việc tại đây, nay không còn nữa. Những chiếc điện thoại bàn cũ kĩ với những dây điện rối rắm, những chiếc tủ sắt chứa đựng tài liệu đã bị lãng quên, tất cả đều như những món đồ vô tri, đang chờ đợi một chủ nhân quay lại, dù điều đó có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra.
Nếu bạn đứng lâu trong không gian này, bạn sẽ bắt đầu cảm nhận được sự bức bối. Những bức tường dường như đang siết chặt, mỗi bước đi của bạn như đang đi trên một lớp thảm vô hình, nặng nề, khiến bạn không thể bước nhanh hơn. Ánh sáng trong các phòng làm việc như đang mờ dần, như thể ánh sáng đó cũng sợ hãi điều gì đó, không muốn chiếu sáng cho những gì đã bị bỏ lại phía sau.
Trong không gian này, quá khứ và hiện tại như bị hòa vào nhau, tạo ra một không gian đầy ma mị, không thể phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là dấu vết của những năm tháng đã qua. Từng dấu vết nhỏ, từ những chiếc bàn cũ cho đến những chiếc ghế xoay đã hỏng, tất cả đều như những tàn tích, như một lời nhắc nhở về một thời kỳ không thể quay lại.
Và rồi, bạn tự hỏi mình, liệu có phải bạn đã lạc vào một thế giới khác, nơi mà mọi thứ không còn thay đổi, nơi mà những bóng tối vĩnh viễn không thể bị xua tan. Liệu có thể có một lối thoát, hay bạn sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong không gian này, giữa những hành lang dài, tăm tối và vô hồn này?